Trang nhất
  Xã Luận
  Đọc Báo Trong Nước
  Truyện Ngắn
  Kinh Tế
  Âm vang sử Việt
  Tin Thể Thao
  Y Học
  Tâm lý - Xã hội
  Công Nghệ
  Ẩm Thực

    Diễn Đàn Biển Đông
Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ lên tiếng vụ tàu Philippines bị tàu Trung Quốc phun vòi rồng
    Hình Ảnh Quê Nhà - Video Clip
Nồng ấm Tết cổ truyền dân tộc Khmer Chôl Chnăm Thmây
    Tin Thế Giới
Lệnh cấm nhập khẩu uranium của Nga 'gây bão' trên thị trường năng lượng
    Tin Việt Nam
Lãnh đạo Việt Nam gửi điện thăm hỏi Campuchia sau vụ nổ kho đạn
    Tin Cộng Đồng
Nắng nóng kỷ lục tại nhiều bang của Ấn Độ
    Tin Hoa Kỳ
Mật vụ Mỹ lên kế hoạch bảo vệ trong trường hợp ông Trump bị giam giữ
    Văn Nghệ
Huế
    Điện Ảnh
Lý Hải trở thành đạo diễn nghìn tỷ đồng
    Âm Nhạc
Danh tính nữ ca sĩ Việt may mắn gặp Rosé (Blackpink), lại còn chiêu đãi fan ảnh cam thường
    Văn Học
Bắt học sinh đi học ngày nghỉ lễ Giỗ tổ Hùng Vương, hiệu trưởng bị xem xét kỷ luật

Thông Tin Tòa Soạn

Tổng biên tập:
Tiến Sĩ
Nguyễn Hữu Hoạt
Phụ Tá Tổng Biên Tập
Tiến Sĩ
Nhật Khánh Thy Nguyễn
Tổng Thư ký:
Quách Y Lành




   Truyện Ngắn
Vạt nắng còn lại - Phần 2
Tiếp theo là tiếng kể lể của bà Ngạc.
Tiếng nấc nức nở của Thảo. Nhưng vẫn cố gắng an ủi mẹ:
- Mẹ à, thôi cứ để cho con lo liệu. Ngày mai con sẽ đến gặp bác sĩ, hỏi thử ông lo cho con thế nào. Còn biết làm gì hả mẹ. Con quá rối trí.













 


 


Ông suy nghĩ, mơ hồ đoán được nỗi khổ của mẹ con Thảo. Và điều làm ông suy nghĩ hơn, cái xóm quái ác nầy, nếu họ biết việc gì đã xảy ra cho cô Thảo, mặc sức gièm pha, bôi xấu. Suy nghĩ, tính toán mãi một hồi, ông Văn nói thì thầm trong miệng, thôi hãy để sáng mai sẽ gặp họ.


Sáng nay, Thảo không xách xe đi làm như mọi ngày. Ông nhìn ra ngoài, thấy Thảo đã thức giấc xách nước đổ vào chiếc vại lớn trước mặt nhà. Đôi mắt húp rụp bới những cơn khóc tối qua. Ông thấy thương cho người con gái. Chờ cho Thảo vào nhà xong, ông mặc áo quần tươm tất và mạnh dạn bước qua gặp mẹ con bà Ngạc.


Vừa thấy ông bước qua căn phòng chính của căn nhà, bà Ngạc đứng dậy chào hỏi. Vẻ mặt bà không che đậy được nỗi buồn đang xảy ra. Đôi mắt của bà Ngạc không khác gì mặt Thảo, sưng húp trên khuôn mặt của bà. Chắc hai người thức trọn suốt đêm không hề ngủ, ông nghĩ. Thảo cũng đã xong việc nhà, nàng đứng bên mẹ gượng cười buồn gật đầu chào. Ông xót xa nhìn mẹ con bà Ngạc.


Ông ngồi xuống đối diện trước mặt Thảo. Ông đằng hắng giọng rồi kể. Dĩ nhiên ông không nói rõ về cái chết của Ngạc. Ông muốn để họ hiểu rằng ông Ngạc chết trong chiến trận chứ không phải lạc vào rừng rồi dẫm phải mìn để xác lại trên núi. Lần đầu tiên ông nói nhiều trước mặt mẹ con bà Ngạc. Ông vùa nói, đưa tấm hình đã cũ mèm cho bà Ngạc. Bà không còn khóc. Tay cầm chặt tấm hình, nhưng đôi mắt bà nhìn về xa vắng. Ông nghĩ thà cứ để bà tin ông ta mất như thế hay hơn. Và để cho bà nghĩ ông Ngạc vẫn ở như thế mong ngày sum họp cùng gia đình, ít nhất hình ảnh người chồng thương vợ thương con vẫn còn trong lòng bà. Thất thểu bà bước vào phòng để lại Thảo và ông Văn ngồi lại bên ngoài.


Còn lại mình Thảo và ông Văn. Thảo đi lại ôm cánh tay ông Văn,


- Cháu thật cám ơn chú. Ít nhất chú cũng nhìn tận mặt ba cháu lần cuối và biết rõ chỗ chôn cất ba cháu. Mẹ cháu không hy vọng ngày gặp gỡ lại ba cháu. Sau ngày giải phóng, bà cũng đã trông đợi khá lâu nhưng không thấy. Riêng cháu rất mong gặp được ba cháu để nhìn thấy ông một lần, nhưng thôi phần số của ba cháu đã như vậy, mẹ cháu cũng đã từng bảo ba cháu không còn sống trên cõi đời nầy nữa, nhưng bà vẫn nuôi lấy cái hy vọng mỏng manh. Như chú nhìn thấy, bàn thờ của ba cháu, mẹ dựng lên từ ngày cháu còn nhỏ. Cháu chỉ ba cháu biết có thế. Cháu cũng thành thật cám ơn chú đã đưa tin tức xác thực đến để cho mẹ cháu biết rõ hơn.


Cuối cùng ông mạnh dạn hỏi Thảo một câu hỏi thật đột ngột:


- Nếu cô Thảo không chê tôi lớn tuổi, cô có thể nhận lời cầu hôn của tôi không?


Dường như Thảo không tin nỗi những lời ông Văn vừa nói, nàng cảm thấy choáng váng trong đầu. Thảo ấp úng nói không thành câu.


Ông Văn sợ Thảo Nghĩ lầm mình có đầu óc xấu xa trong lúc nầy, ông nhìn nàng rồi nói:


- Thật tình tôi không có ý nghĩ xấu đối với gia đình cô Thảo, nhưng tôi thành thật xin lỗi trước là tôi đã nghe hết câu chuyện của mẹ cô và cô Thảo đêm qua. Để giúp đỡ cô Thảo và bà qua khỏi cảnh lo âu, buồn phiền tôi xin đề nghị trên để bà và cô Thảo khỏi sợ hàng xóm dị nghị. Đây chỉ là mưu kế của tôi thôi. Dĩ nhiên tôi không cần cô Thảo phải đồng ý, tuy nhiên đối với hàng xóm láng giềng ở đây, tôi muốn làm như thế để che đậy những khó khăn cô đang phải, chứ tôi hoàn toàn không có ý nghĩ xấu xa nào đâu.


Thảo bối rối, ngượng nghịu chưa biết phải trả lời thế nào, nàng cũng không ngờ tiếng khóc của hai người và những lời kể lể đẫ đến tai ông Văn. Thật tình, nếu ông ta đã có nhã ý như thế nầy, và cũng cứu mẹ con nàng ra khỏi cảnh u tối, chưa biết tính toán như thế nào cho ổn, ông có lòng tốt Thảo lấy làm cảm kích. Nàng nghĩ đàng nào ông cũng đã biết câu chuyện mà nàng cần phải che dấu hàng xóm. Thảo ngước nhìn ông Văn.


- Cháu thật cám ơn lòng tốt của ông...thật tình tôi cũng quá bối rối không biết phải làm thế nào...


Quá bối rối, Thảo xưng hô với ông Văn lúc thì cháu, lúc thì tôi ấp a ấp úng. Khuôn mặt nàng đỏ nhừ.


- Thảo không cần phải tìm kiếm bác sĩ. Cứ để mặc như thế. Tôi sẽ nhận cái bào thai đó của chính tôi. Và tôi xin cô Thảo trước mặt những người hàng xóm, cứ giả vờ coi tôi như là vị hôn phu của cô cho đến lúc nào đứa bé ra đời, khi đó tôi ra đi cũng không muộn.


Nàng nghĩ đây cũng là điều cứu cánh cho mẹ và nàng. Thảo nhìn ông bằng đôi mắt đầy ấp cảm động.


- Cháu không biết nói điều gì trong lúc nầy, nhưng xin cám ơn chú đã cứu cháu ra khỏi cảnh khó xử với hàng xóm. Cháu sẽ nói rõ cho mẹ hay.


- À nầy Thảo.


Ông ngập ngừng:


- Tôi nghĩ Thảo không cần phải đến chỗ cô làm nữa. Cứ ở nhà lo cho mẹ cô. Tôi sẽ lo hết mọi chuyện, đừng ngại điều gì cả.


Nói xong, ông không chờ cho Thảo nói thêm lời nào, ông bước vội trở về căn phòng. Lòng ông cảm thấy nhẹ hẩng hẳn.


 


........


 


Tin đám hỏi của Thảo lan nhanh trong xóm. Mấy bà hàng xóm của bà Ngạc ngồi lại từng cụm nhỏ bắt chí cho nhau, thì thầm to nhỏ. Xầm xì chuyện ông Văn tự dưng ở đâu tìm đến xóm lao động nầy, hỏi cưới cô Thảo. Thế mà lâu nay họ cứ ngỡ ông để ý đến bà Ngạc. Họ cũng làm lạ, cái ông mặt mũi dễ coi, nhưng hàng ngày lầm lì không bạn bè, không đời nào nói lấy một câu, nay cô Thảo lại gật đầu nhận lời đám hỏi của ông ta. Tuổi tác có phần chênh lệch, tuy nhiên họ nghĩ thời nầy con gái không còn ai để ý đến, chỉ cần sao có tấm chồng biết lo cho gia đình là được.


- Biết đâu ông giàu có mình không biết. Có như vậy, cô ta còn con gái nhưng lại phải lòng một ông lớn tuổi hơn mình chứ.


- Thì cũng đúng thôi. Thời nầy kiếm đồng tiền đâu phải dễ. Cảnh mẹ côi con cút từ khuya, nay có người đàn ông trong nhà cũng đỡ lo một phần...


Từ ngày mang đứa bé trong bụng, Thảo được ông Văn đưa đón đi khám thai và săn sóc như một người chồng chính thức. Đôi lúc chính Thảo cũng nghĩ như thế. Không hiểu cuộc tình bắt đầu từ lúc nào, chiều chiều những người hàng xóm tò mò thường nhìn vào nhà bà Ngạc, họ không còn xầm xì như trước đây, nhưng họ được nhìn cảnh sum họp của ba người trên mâm cơm gia đình, không khí thật đầm ấm.


 


Thời gian qua nhanh...


Thằng bé lớn thật lẹ. Và nó cũng đã bắt đầu kêu hai tiếng bố mẹ.


Ông Văn đã không phải dời nhà... Một cuộc đời mới theo ngày tháng cho lẫn ông và Thảo. Chính bà Ngạc cũng không thể nào ngờ. Bà vẫn không quên nhắc thầm ông Ngạc mỗi đêm...


 


Quách Y Lành .


 

DanQuyen.com
    Phản Hồi Của Độc Giả Về Bài Viết
Họ và Tên
Địa chỉ
Email
Tiêu đề
Nội dung
Gửi cho bạn bè Phản hồi

Các bài viết mới:
    Xa Xóm Mũi (31-03-2024)
    X - Năm Một Ngàn Chín Trăm Năm Xưa (31-03-2024)
    Vị Của Lời Câm (31-03-2024)
    Neo Lại Bóng Mình (18-02-2024)
    Bóng Của Thành Phố (18-02-2024)
    Chuyện Cục Kẹo (24-01-2024)
    Con Trai Và Má (24-01-2024)
    Củi Mục Trôi Về (24-01-2024)
    Bùa Yêu Và Con Nhỏ Thất Tình... (24-01-2024)
    Biết Sống (07-01-2024)
    Biển Của Mỗi Người (07-01-2024)
    Ấu Thơ Tươi Đẹp (07-01-2024)
    Áo Rách Và Nắm Bụi (07-01-2024)
    Ai Biểu Xấu (30-11-2023)
    Áo Tết (30-11-2023)
    Bên Sông (01-10-2023)
    Bóng Của Thành Phố (01-10-2023)
    Ăn cơm một mình (01-10-2023)
    Từ bi ươm sức sống (01-10-2023)
    Nhà mưa (24-08-2023)

Các bài viết cũ:
    Vạt nắng còn lại (03-09-2010)
    Trơ Trọi - Phần 2  (03-09-2010)
    Trơ Trọi (03-09-2010)
    Nụ Hoa Tường Vi - Phần 2 (03-09-2010)
    Nụ Hoa Tường Vi - Phần 1 (03-09-2010)
    Nó phần 2 (03-09-2010)
     (03-09-2010)
    Nhánh Sông Của Biển - Phần 2 (03-09-2010)
    Ngậm ngùi phần 3 (03-09-2010)
    Ngậm ngùi phần 2 (03-09-2010)
    Ngậm ngùi phần 1 (03-09-2010)
    Vòng tay ngày mới lớn (01-09-2010)
    Nỗi Lặng Yên (01-09-2010)
    Muộn Màng (01-09-2010)
    Màu Lá Ngô Đồng (01-09-2010)
    Bên Ni Bờ Thương Nhớ (01-09-2010)
    Tội đồ trong kinh thánh? (28-08-2010)
    Tạp Ghi: Ý - Huyền Thoại Và Di Tích (Tiếp theo & Hết) (28-08-2010)
 
"Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam".

Chuyển Tiếng Việt


    Truyện Ngắn
Xa Xóm Mũi


   Sự Kiện

Lời Di Chúc của Vua Trần Nhân Tôn





 

Copyright © 2010 DanQuyen.com - Cơ Quan Ngôn Luận Người Việt Hải Ngoại
Địa Chỉ Liên Lạc Thư Tín:
E-mail: danquyennews@aol.com
Lượt Truy Cập : 152850508.